Khi xuất gia đoản kỳ, là xuất gia trong một thời gian ngắn, do đó, nhiều công hạnh mình phải thực tập ngay, không đắn đo chờ đợi:
- Đừng sợ khổ: Bản chất tu hành là lội ngược dòng đời, ngược dòng dục vọng, do vậy ta phải tập đức kham nhẫn, xuyên suốt mọi thử thách. Khi xuất gia, cam tâm chịu cực chịu khổ; ăn không ngon, chẳng buồn; ngủ không đủ, chẳng than; nằm không êm, chẳng phiền; thực tập liên tục cũng chẳng chán. Đừng đòi nghỉ ngơi, nhàn nhã. Đừng cầu tiện nghi, dễ chịu. Cổ nhân nói; “Chịu khổ thì hết khổ; hưởng phước thì tiêu phước.”
- Đừng sợ khó: Đường tu hành giống đường lên núi, càng lên cao càng dốc, mỗi bước mỗi bước cần nỗ lực, chẳng phải thong dong dễ dàng; do vậy ta phải tập đức tinh tấn, đầy sức lực để không ngừng vươn lên. Ngồi xếp bằng, khó? Càng nỗ lực thư giãn, khắc phục. Lạy quá nhiều, khó? Càng nỗ lực tích lũy, khắc phục. Ăn một buổi, khó? Càng nỗ lực hàm dưỡng, khắc phục. Cổ nhân nói: “Khó vì lòng người ngại núi, e sông.”
- Đừng sợ kẹt: Đường đời có lúc thuận, dễ, có lúc nghịch, khó. Đường đạo cũng có khi thuận khi nghịch, lúc tiến lúc lùi. Đôi lúc bế tắc, tới không xong, thối chẳng đặng. Càng tính toán thì càng kẹt, càng ích kỷ, càng trắc trở, càng tự lợi, càng khốn đốn. Buông tay, thư giãn, nhẹ nhàng chấp nhận thì đạo lộ hanh thông. Bỏ ngã, vị tha, tận tâm phục vụ thì vạn ngõ thông thoáng. Cổ nhân nói: “Tâm vô tà, vạn nẻo thông.”